Mưa làm xóa nhòa mọi thứ hiện hữu xung quanh ta, nhưng còn những ký ức trong lòng em, mưa không đủ khả năng làm điều đó. Tại vì em cất những ký ức đó vào tận sâu đáy lòng nên mưa không chạm đến được. Vết xước anh tạo ra đã ăn sâu vào em, không bao giờ xóa nhòa được..
Ta mang cho nhau một đóa Quỳnh, ta mang cho nhau một mối tình, nụ cười khúc khích trên Lưng…
Cho em thêm một ngày được gọi người là Anh, để được yêu anh thêm lúc nữa. Em đã yêu anh như trẻ thơ, đâu biết có đôi khi lìa xa. Em yêu anh trong nỗi đau tình cờ.
Người ta thường bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách nói về thời tiết anh nhỉ vậy em cũng bắt đầu như vậy, với anh nhé.
Sài Gòn dạo này mưa nhiều quá phải không anh!
Mưa làm lòng người dậy sóng như lòng biển động ngoài khơi
Mưa làm nỗi nhớ anh thêm da diết
Mưa làm xóa nhòa mọi thứ hiện hữu xung quanh ta, nhưng còn những ký ức trong lòng em, mưa không đủ khả năng làm điều đó. Hay tại vì em cất những ký ức đó vào tận sâu đáy lòng nên mưa không chạm đến được. Hay tại vì vết xước anh tạo ra đã ăn sâu vào em, không bao giờ xóa nhòa được, hay tại vì sao em cũng không biết nữa.
Rồi bỗng sang ngày ôi mùa xuân đã nở hoa
Tiếng ai vui ca cho tình yêu bỗng chấp cánh
Nhìn sâu ánh mắt thật dịu dàng ta nghe hạnh phúc như về đây....
Có lúc ta gục ngã nhìn lại trôi hững hờ
Có lúc tôi thầm mơ sẽ hái sao trên trời
Vậy đó, em đã thầm mơ một công việc tốt sau khi tốt nghiệp, em thích công việc ngoại giao để làm anh hãnh diện và một dược sĩ bình thường để biết cách chăm sóc cho ba mẹ và chồng con. Em nghĩ về anh và những con đường đầy nắng, một ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh có hàng rào màu trắng và một khu vườn nhỏ đầy hoa lá, xích đu và những tiếng cười. Em mơ có một đứa con trai đặt tên của Ba nó, và một đứa con gái tên là Quỳnh Hương, và gọi là Henry và Jenny ở nhà. Anh biết không, chỉ ánh mắt của anh thôi cũng đủ làm cho em cảm thấy yên bình, em yêu ánh nhìn của anh từ khi nào em cũng chẳng biết nữa. Em đâu biết rằng tình cờ, ánh nhìn thân yêu ngày nào lại trở thành nỗi đau ray rứt trong em đến tận bây giờ. Chuyện đời vốn dĩ là như vậy mà phải không anh? Thế mà em vẫn cứ yêu.
Tình yêu cứ như thứ thuốc độc lạ lẫm len loỏi vào tâm hồn ta mà không cách nào hóa giải được. Anh có nghĩ như em không? Có lần em nghe bài giảng của kinh Phật về tình yêu và tiền tài. Mơ hồ lắm anh à, chỉ biết yêu anh không nghĩ suy, mặc kệ mọi thứ như vậy có gọi là mù quáng không khi giữa anh không chỉ có tình yêu của em mà còn có cả tiền nữa. Anh đừng trả lời em nhé, cứ để mặc em suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp nhất mà em có thể. Vì sự thật lắm lúc đau lắm...
Anh ra đi... và anh đã trở lại, em vui sướng khi được một lần nữa ôm anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm và tình yêu của anh như ngày nào. Nhưng... bởi lẽ đời không như là mơ nên mọi thứ vỡ òa khi em thức giấc, anh về như sương...chập chùng rồi lại hòa vào đất. Yêu dấu, cuộc đời hồ như cũng quy tụ về cõi chết dưới tên gọi là cuộc sống. Đành chia đôi bóng em và anh giấu đằng sau môi em cười. Rốt cuộc mọi thứ tựa hồ như trang sách cũ mà em đã vô tình bỏ lỡ trong chuyến đi của cuộc đời để bây giờ vỡ lỡ như một giông bão mới tinh tươm làm khuấy động lòng em thêm lần nữa, để rồi lại chết đi trăm năm.
Anh ra đi...
Cho tim em sầu, cho bao nhiêu cơn mê đớn đau xô về cho hai tay buông xuôi theo cánh chim trời bay, cho bao nhiêu tin yêu lung lay trước bao tầm với .... Tình em vẫn còn thiết tha... Yêu anh vì em khinh khi dối gian, đừng buồn em nhé, chỉ vì vết xước đó sâu quá mà thôi, không phải tại anh đâu chỉ tại em quá mỏng manh để đối mặt với giông bão cuộc đời thôi mà, đúng không anh?
Em sẽ tập cảm nhận nỗi tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Cất tất cả những kiý ức vào ngăn kéo, cất tình yêu của anh vào nơi bí mật.
Mỗi chúng ta trên đời này đều có duyên và nợ anh nhỉ. Và hãy vững bước anh nhé. Nhưng đừng quá xa nhé, để em được “dõi theo người”. Còn lại trong em là nỗi nhớ da diết và những ngày đầy nắng gió, vị mặn của biêển và một con đường tương lai dài thăm thẳm. Có những ngày như thế ai bảo mặt trời không cô đơn nhỉ. Mặt trời vẫn cô đơn đấy chứ, vẫn một mình soi sáng chúng ta.
Một chút nhớ anh mỗi ngày, một chút thương anh mỗi ngày và một chút mong chờ mỗi ngày. Tình yêu trong em bây giờ là vết xước, nỗi nhớ da diết khôn nguôi.
Thời gian...
Những vết xước...
Tôi bỗng ngập ngừng trước cái gọi là yêu.
Sóng biến xô và những con đường đầy nắng
Tôi thả hồn tôi quyện cùng anh
Tôi cảm được anh trong từng nhịp thở của cuộc sống,
Trong gió, cát... và vị mặn của biển.
Lòng thắt lại bởi nỗi nhớ da diết
Biển thì thầm khẽ gọi tên anh...
Những vết xước...
Tôi bỗng ngập ngừng trước cái gọi là yêu.
Vết xước làm em nhớ anh mỗi ngày và em yêu anh theo cách của em – cách của riêng em dành cho anh, chỉ em và anh biết thôi, anh nhỉ. Sóng biến xô và những con đường đầy nắng
Tôi thả hồn tôi quyện cùng anh
Tôi cảm được anh trong từng nhịp thở của cuộc sống,
Trong gió, cát... và vị mặn của biển.
Lòng thắt lại bởi nỗi nhớ da diết
Biển thì thầm khẽ gọi tên anh...
Những vết xước...
Tôi bỗng ngập ngừng trước cái gọi là yêu.
...Đời một người con gái ước mơ thật nhiều
Trời cho không được mấy
Đến khi lấy chồng , chỉ còn mối tình mang theo
Hãy cứ đi về nơi xa đó, nhưng đừng đi quá xa vời, để em được dõi theo người… Trời cho không được mấy
Đến khi lấy chồng , chỉ còn mối tình mang theo
Mưa trên biển vắng _ Ngọc Lan
No comments:
Post a Comment